Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới
Phan_8
Tống Thiên Tước ngồi xuống bên cạnh cô, ý vị sâu xa nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng vươn tay, vén vài sợi tóc bên má cô lên, đưa tới chóp mũi hít hà.
"Vậy.....Để anh đến nói cho em biết là được rồi." Nói xong, anh nhanh chóng vòng tay qua ngang eo cô, kéo vào trong ngực, sau đó không khách khí cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Ưmh....."
"Anh muốn em!" Giọng nói êm ái, trầm thấp giống như gió xuân của anh khẽ nỉ non ở bên tai cô, quanh chóp mũi của anh đều tràn ngập hương thơm vừa đặc biệt lại vừa mê hoặc của cô.
Vạn Linh Chi lập tức cảm thấy thẹn thùng không thôi. Chỉ trong nháy mắt khuôn mặt của cô đã bị nhuộm thành một màu đỏ ửng cực kỳ mê người. Dáng vẻ vừa nũng nịu vừa đáng yêu này khiến cho Tống Thiên Tước không kiềm chế nổi nữa, anh cúi đầu đặt môi mình lên cánh môi của cô, vội vàng mút chặt cánh môi anh đào giống như hoa hồng xinh đẹp kia.
"Ưmh...."Vạn Linh Chi xụi lơ ở trong ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn không ngùng bật ra từng trận thở gấp.
Vạn Linh Chi cảm thấy giờ phút này cô giống như chiếc thuyền nhỏ đang trôi lơ lửng ở trên biển, không ngừng lắc lư, mềm yếu, không chút sức lực, sau đó dân dần hòa tan ở trong ngực Tống Thiên Tước, mặc cho anh dùng đầu lưỡi nóng bỏng trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ thơm mát của mình, khiêu khích ngọn lửa tình dục trong cơ thể cô ngượng ngùng trỗi dậy.
"Thật ngọt." Đôi môi của anh tham lam rơi vào chiếc cổ trắng nõn tuyệt đẹp của cô. Sau đó chậm rãi di chuyển dọc theo da thịt trơn mịn của cô rồi dừng lại trước bộ ngực cực kỳ mê người. Bàn tay to lớn của anh dùng sức vuốt ve bộ ngực mới vừa rồi còn không ngừng hành hạ anh, mà đỉnh bộ ngực sữa của cô cũng theo bản năng căng cứng dựng thẳng lên.
"Thật nhạy cảm!"
"A!" Một tiếng rên rỉ nũng nịu cũng khẽ bật ra từ trong miệng cô.
Tống Thiên Tước cúi đầu, không chút do dự ngậm chặt trái dâu tây trên đỉnh bộ ngực sữa, dù cách một lớp váy ngủ bằng tơ lụa nhưng anh vẫn dùng sức mút vào.
"A. . . . . ." Vạn Linh Chi không tự chủ phát ra một tiếng thở dốc mềm mại theo động tác trêu chọc của anh.
Từng tiếng rên rỉ yêu kiều của cô khiến cho lửa dục của anh càng ngày càng cháy bỏng hơn, mà ý thức của cô cũng bị anh làm cho trở nên trống rỗng, ngay sau đó anh liền đặt cơ thể mềm mại của cô nằm lên trên giường.
"Thật ngọt. . . . . ." Tiếng thì thầm của anh khẽ vang lên ở bên tai cô, tay của anh bắt đầu thăm dò từ phía dưới váy ngủ vào sâu hơn, trực tiếp đụng chạm vào bộ ngực sữa mềm mại của cô, ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa mềm mai, chậm rãi xoa bóp.
"Ưm. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi khẽ mở ra, tiếng rên rỉ ái muội liên tục phát ra từ trong miệng của cô không ngừng.
"Thích anh làm như vậy không?" Tay của anh lặng lẽ trượt vào giữa hai chân đang khép chặt của cô, không ngừng vuốt ve hoa huyệt thần bí mềm mại nhất trên người cô.
Lý trí của Vạn Linh Chi dần dần rời xa cô. Cô chỉ cảm thấy bàn tay của anh giống như đang đốt lửa trên khắp thân thể của cô, chọc cho toàn thân cô đều nóng ran lên: "A. . . . . ."
"Cứ thuận theo cảm giác của mình đi, em cũng muốn anh, đúng không?" Anh nhẹ nhàng cởi váy ngủ của cô xuống, lập tức toàn bộ thân thể xích lõa trắng như tuyết của cô đều hiện ra ở ngay trước mắt anh, khiến cho anh không ngừng động tình.
"A!" Vạn Linh Chi xấu hổ nhanh chóng dùng hai tay che khuất cảnh đẹp bị phơi bày trước ngực mình.
Tống Thiên Tước kéo hai tay của cô ra, con ngươi đen bóng, trầm tĩnh chăm chú nhìn cô chằm chằm: "Anh muốn nhìn em, muốn nhìn toàn bộ cơ thể em!"
Đôi mắt của cô đón nhận dục vọng trần trụi trong mắt anh, trong lòng thoáng qua một chút khổ sở, thứ anh yêu là thân thể của cô, chứ không phải con người của cô sao?
Nhìn thấy thân thể xích lõa, mềm mại đã hiện ra ở trước mắt anh, con ngươi của Tống Thiên Tước càng lúc càng trở nên thâm trầm. Anh chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó di chuyển dần xuống phía dưới bụng của cô, liên tục liếm mút đến trước lối vào thần bí mê người kia.
"A! Trời ạ. . . . . ." Vạn Linh Chi thấy thế, không khỏi kinh hãi kêu lên, chuyện này. . . . . . quá kinh người rồi !
Cô muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng Tống Thiên Tước đã nhanh hơn cô một bước, lấy tay ngăn lại, sau đó cúi đầu xuống hôn lên tiểu hạch non nớt, mềm mại của cô.
"A. . . . . ." Tay của cô đặt lên trên vai của anh, nhưng chỉ vô lực rên lên một tiếng. Đầu lưỡi của anh không ngừng trêu chọc tiểu hoa hạch nhạy cảm của cô, ép cô chỉ có thể cong nửa người lên, không tự chủ mà đong đưa eo nghênh hợp động tác của chiếc lưỡi linh hoạt kia.
"Thiên Tước. . . . . . A. . . . . ." Toàn thân Vạn Linh Chi nóng lên, nhìn đầu của anh chôn ở giữa hai chân mình, cô chỉ cảm thấy mình muốn nổ tung.
"Ưm, a. . . . . ." Theo động tác liếm mút của anh, mật dịch ngọt ngào của cô càng lúc càng chảy nhiều hơn. Hơn nữa, từng trận khoái cảm ngọt ngào làm cho người ta tê dại, lại càng khiến cho cô không thở nổi.
Lúc này, Tống Thiên Tước lại vươn tay ra khẽ vuốt ve ở trước tiểu huyệt của cô, làm cho toàn thân cô không nhịn được mà run rẩy, ngón tay của anh thăm dò vào sâu trong khe huyệt của cô, di chuyển qua lại rồi lại rút ra đưa vào khiến cho mật dịch của cô lại càng không ngừng chảy ra, đã thấm ướt ngón tay của anh, khiến cho tốc độ rút ra đưa vào của anh càng lúc càng nhanh hơn.
Vạn Linh Chi khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn
ra, không ngừng thở gấp, ra sức nâng eo nhỏ lên cố gắng phối hợp với tiết tấu di chuyển ngón tay của anh, ở dưới kỹ xảo tuyệt vời của anh, cô có thể hưởng thụ được khoái cảm cực hạn.
"Thoải mái không?" Giọng nói của Tống Thiên Tước hơi khàn khàn nhưng vẫn không mất đi sự gợi cảm bỗng vang lên ở bên tai cô.
Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, đỏ mặt gật đầu một cái.
Anh cúi đầu xuống cho cô một nụ hôn thật sâu, một tay xoa nhẹ đầu vú cương cứng của Vạn Linh Chi, một tay kia thì lại tăng tốc rút ra đưa vào.
"Em thật sự là khiến cho người ta không thể kìm lòng được.." Anh vùi đầu vào trước ngực cô, đầu lưỡi nóng như lửa chơi đùa, cắn mút ở trên bộ ngực sữa đầy đặn của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển vòng quanh đầu vú, khiến cho hô hấp của cô càng ngày càng dồn dập, hai tay chỉ có thể ôm chặt anh, hưởng thụ động tác quyến luyến dịu dàng của anh.
"A....Em...."Vạn Linh Chi sợ hãi hét to lên, cái loại cảm giác mất khống chế đó khiến cho cô hoảng sợ.
"Thả lỏng." Nghe thấy tiếng rên rỉ nũng nịu của cô như vậy, Tống Thiên Tước cũng không nhịn được nữa.
Anh đưa tay ra lấy một cái gối ở đầu giường đặt ở sau lưng cô, sau đó tách bắp đùi của cô ra, trên cửa huyệt màu đỏ nhạt non nớt, mềm mại dính đầy ái dịch trong suốt, khiến cho cô thoạt nhìn rất mê người.... Anh phóng thích vật nam tính đã sớm căng cứng ra ngoài, nhẹ nhàng đè lên thân thể mềm mại của cô, mà vật nam tính nóng bỏng kia lại đang chống đỡ ở trên bụng của cô.
"Nhẹ nhàng cầm nó, sau đó từ từ bỏ vào!" Anh nắm lấy tay của cô, dẫn dắt cô sờ về phía vật nam tính nóng bỏng giống như cây gậy sắt trên người anh.
"Em...." Khuôn mặt của Vạn Linh Chi đỏ bừng, không thể tin nổi mình đang nắm thứ kia trong tay, nhưng mà cơn khát vọng trong cơ thể cô lại càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cô vẫn không thể chống lại dục vọng, cô thận trọng đưa nó tới để ở trước khe huyệt của mình.
Tống Thiên Tước chậm rãi hòa nhập vật nam tính vào tiểu huyệt chặt chẽ của cô, trong nháy mắt liền cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có: "A....." Anh cúi đầu ấn lên môi cô vô số nụ hôn nhẹ nhàng như mưa rơi, đồng thời hai tay cũng vuốt ve bộ ngựa sữa mềm mại trắng như tuyết của cô, eo hổ cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển, sức nặng của toàn thân đều đặt ở trên người cô, sau đó thi triển tiết tấu di chuyên điên cuồng nhất, nguyên thủy nhất ở trên người cô.
"A.....Ưm...." Vạn Linh Chi thoải mái rên lên một tiếng dài.
"Còn chưa đủ!" Anh nâng hai chân của cô đặt lên vai mình, sau đó tiến vào sâu hơn trong cơ thể cô.
Mỗi lần anh tiến vào đều chạm thẳng tới hoa tâm của cô, cô chỉ có thể ôm chặt anh, ngay sau đó liền bị bao phủ trong một loạt sóng tình điên cuồng. Dục vọng mãnh liệt khiến cho Tống Thiên Tước không có cách nào chậm lại, ngược lại mỗi lần ma sát với vách tường mềm mại của cô thì khoái cảm sinh ra lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt.
"A....." Thân thể của cô không ngừng run rẩy.
Anh tiếp tục đong đưa vòng eo, một lần lại một lần, dùng sức rút ra đưa vào, di chuyển ở trong cơ thể cô, sóng tình mãnh liệt, điên cuồng gân như muốn bao phủ hai người. Bỗng nhiên, anh ôm cô lên, để cho cô đưa lưng về phía anh, mà vật nam tính của anh vẫn dừng lại ở trong cơ thể cô như cũ.
"Tối nay, em hoàn toàn là của anh!" Anh cắn vành tai của cô, bá đạo tuyên bố: "Nói, em là của an."
"Em là của anh." Vạn Linh Chi thở gấp, cô đã không còn biết được bản thân mình đang trả lời cái gì nữa rồi.
"Rất tốt, thử di chuyển lên xuống một chút xem!" Anh hài lòng khen ngợi, sau đó nhẹ nhàng ra lệnh cho cô.
Vạn Linh Chi chậm rãi di chuyển lên xuống theo như lời của anh, mà hai tay của anh thì lại đang vòng qua trước mặt vuốt ve bộ ngực sữa của cô.
"A! A! Ưm..." Cô không tự chủ giãy dụa hông của mình, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ mất hồn
Dần dần, động tác của Vạn Linh Chi càng lúc càng nhanh, hô hấp càng lúc càng gấp rút. Tống Thiên Tước biết cô sắp đạt tới cao triều, lúc này anh lập tức bế cả người cô lên, để cho cô cúi xuống nằm sấp trên giường, sau đó nắm chặt eo nhỏ của cô, bản thân anh cũng tăng tốc chạy nước rút: "A....."
"A......"
Ngay cùng lúc đó, cả hai người cùng đồng thời phát ra tiếng rên thoải mái. Anh ôm chặt lấy cô từ phía sau lưng, đẩy vật nam tính của mình vào chỗ sâu nhất trong người cô, cùng nhau hưởng thụ khoái cảm do cao triều tiến đến....
Chương 8
Trong biệt thự nhà họ Vạn.
"Linh Chi, sao Thiên Tước không trở về cùng với con?" Tất cả người nhà họ Vạn đều đứng ở cổng chờ Vạn Linh Chi trở về. Mẹ Vạn vừa nhìn thấy con gái một mình từ trên xe bước xuống, liền vội vàng tiến lên cầm tay của con gái hỏi thăm.
"Mẹ, anh ấy ra nước ngoài rồi! Công ty có việc gấp cần anh ấy đi xử lý, cho nên con tự mình về nhà trước." Vạn Linh Chi mỉm cười nói với mẹ.
Nhớ tới ngày hôm trước Tống Thiên Tước đột nhiên chạy về nhà, sau khi đơn giản giải thích với cô mấy câu, liền tùy tiện thu xếp mấy bộ y phục rồi vội vã rời đi. Cô còn không kịp nói với anh chuyện muốn cùng nhau về nhà mẹ đẻ, thì anh cũng đã ra nước ngoài rồi. Aiz. . . . . . Hiện tại chỉ có thể tự mình đơn độc trở về, đối mặt với chất vấn của mọi người.
Vạn Linh Chi rất căng thẳng, cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong lòng. Vốn dĩ tưởng rằng mình đã rèn ra được một chút dũng khí, nhưng mà bây giờ một mình đối diện với nhiều người như vậy, những đôi mắt kia đều đang nhìn mình cằm chằm, toàn bộ dũng khí mà cô thật vất vả mới tạo dựng được đều biến mất trong nháy mắt.
"Công ty có việc gấp sao?" Sắc mặt của anh hai nhà họ Vạn lộ vẻ khó chịu: "Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện đưa vợ cùng về nhà mẹ đẻ chứ?"
"Anh hai." Vạn Linh Chi nóng nảy quát anh một tiếng, "Thật sự là có việc gấp mà! Anh ấy bây giờ không có ở trong nước, làm thế nào gọi anh ấy cùng trở về chứ."
Sau khi người nhà họ Vạn nghe thấy lời nói của Vạn Linh Chi, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy cô một hơi nói nhiều lời như vậy, hơn nữa lại còn không có bất kỳ cảm giác khẩn trương nào.
Trời ạ! Vạn Linh Chi mới gả đi không bao lâu, đã bắt đầu trở nên khác xưa rồi.
Tống Thiên Tước cho con bé uống thuốc gì sao? Nhất thời trong đáy lòng người nhà họ Vạn đều hiện lên cùng một câu hỏi.
"Linh Chi, em làm sao vậy?" Sắc mặt Vạn Tử Nghiệp tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm em gái bảo bối của mình, giống hệt như thấy quỷ.
Lúc này, Vạn Linh Chi mới phát hiện ra vừa rồi mình đã làm cái gì, nhất thời liền che miệng của mình, cúi thấp đầu xuống, dáng vẻ giống như đứa trẻ phạm lỗi.
"Được rồi, có chuyện gì thì vào nhà trước rồi nói." Vạn Tử Xương nhận ra trong khoảng thời gian này em gái đã có thay đổi rất lớn. Hiện tai khẳng định là những người khác cũng rất muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Đúng vậy, đi vào nhà trước, ông nội vẫn còn đang đợi ở bên trong." Ba Vạn mỉm cười nói với con gái bảo bối: "Đi vào chào hỏi ông nội trước đi."
Vạn Linh Chi vâng lời gật đầu, đi theo người nhà vào phòng khách. Trong lòng cô có chút thấp thỏm không yên, đợi lát nữa phải đối mặt với cặp mắt sắc bén kia của ông nội, không biết mình có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra hay không? Từ trước đến giờ, ở trước mặt ông nội, cô đều không thể giấu được bí mật gì, hai con ngươi đen nhánh giống như mắt ưng kia của ông nội chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua trên người cô, thì cô đã cảm thấy mình không có chỗ nào để trốn rồi, cho nên cô chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt ông nội.
"Tại sao lại trở về nhà có một mình?" Ông nội Vạn vừa nhìn thấy Vạn Linh Chi đi theo sau lưng cả nhà, lại không nhìn thấy Tống Thiên Tước cùng trở về, thoáng chốc sắc mặt trở nên rất khó coi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trong nháy mắt, sắc mặt Vạn Linh Chi lập tức trở nên tái nhợt, đứng tại chỗ không dám tiến lên một bước.
"Ông nội, là tên nhóc Tống Thiên Tước kia ra nước ngoài, nói là chi nhánh ở nước ngoài có việc gấp phải đích thân đi xử lý, cho nên mới không về cùng, ngài quát Linh Chi thì có ích lợi gì, chuyện này cũng đâu liên quan tới con bé." Vạn Tử Nghiệp lập tức gấp gáp giải thích thay em gái.
"Là như vậy phải không?" Ông nội Vạn nhìn chằm chằm cháu gái, muốn ép cô phải tự mình trả lời.
"Vâng, đúng vậy, ông nội." Vạn Linh Chi cẩn thận
trả lời ông nội, chỉ sợ ông nội mất hứng sẽ sưng mặt lên.
"Nếu đã như vậy, thì xem như xong, nhưng mà sau khi nó về nước phải nhắc nó lập tức tới đây ngay." Ông nội Vạn che giấu sắc mặt giận dữ ban nãy, quay đầu phân phó quản gia:" Ăn cơm thôi."
"Vâng." Quản gia nhận được mệnh lệnh liền tiến về phía phòng bếp, phân phó mọi người dọn thức ăn lên.
"Được rồi, có gì muốn nói thì đợi cơm nước xong xuôi lại nói tiếp."
Ông nội Vạn nhìn lướt qua mọi người, rồi đứng dậy đi tới phòng ăn.
Đoàn người đi theo phía sau ông cụ họ Vạn bước vào phòng ăn, trong lúc ăn cơm không có một người nào dám lên tiếng, ai bảo sắc mặt ông cụ quá nghiêm túc làm gì chứ.
Sau khi ăn cơm xong, Vạn Linh Chi bị mẹ Vạn kéo về phòng, từ từ hỏi thăm tình hình của cô ở nhà họ Tống trong khoảng thời gian này.
"Linh Chi, con sống ở nhà họ Tống có tốt không?" Mẹ Vạn nhìn con gái từ trên xuống dưới, nhìn xem cô có gầy đi chút nào không.
"Mẹ, con sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng." Vạn Linh Chi mỉm cười nói với bà: "Mọi người đối xử với con cũng rất tốt. Thật đấy!"
"Con đó, chỉ biết tốt khoe xấu che." Mẹ Vạn còn không hiểu rõ con gái của mình sao? Tính tình đơn thuần lại thích nói tốt, thật sự bà chỉ sợ cô ở nhà họ Tống phải chịu thua thiệt: "Thiên Tước không mang con đi hưởng tuần trăng mật, đúng không?"
"Mẹ, con không cần hưởng tuần trăng mật đâu." Vạn Linh Chi tự mình hiểu rõ, bọn họ là xem mắt rồi kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật thì giống như có vẻ hơi làm kiêu, mặc dù cô cũng rất muốn đi.
"Cái gì mà không cần, mỗi người phụ nữ đều mơ ước ở trong hôn lễ của chính mình có được một cái kết hoàn mỹ, mà tuần trăng mật chính là cái kết hoàn mỹ này, sao lại có thể không cân chứ?" Mẹ Vạn cũng là người từng trải, đương nhiên biết rõ tâm tư của người con gái: "Linh Chi, cuộc hôn nhân này là do con tự mình chọn, vậy thì con phải làm cho thật tốt. Có đôi khi, người yêu nhau cũng không nhất định có thể ở chung với nhau cả đời, nhưng cũng có khi hai người vốn dĩ không yêu nhau nhưng lại có thể tương thân tương ái cùng nhau trải qua cả đời. Hôn nhân không đơn giản như vậy, nó cần con phải dụng tâm tính toán, có lẽ hiện tại Thiên Tước không thương con, nhưng chỉ cần con cố gắng, một ngày nào đó, nó sẽ yêu con."
"Mẹ?" Vạn Linh Chi kinh ngạc nhìn về phía mẹ Vạn: "Làm sao mẹ biết...."
"Mẹ là mẹ con, ngay cả điểm này cũng không nhìn ra được, thì sao xứng làm mẹ con chứ?" Sao mẹ Vạn lại có thể không nhìn ra được Tống Thiên Tước cưới con gái mình cũng không phải là xuất phát từ tình yêu chứ. Nhưng mà bà vẫn luôn quan sát Tống Thiên Tước ở trong mắt, cũng nhìn thấy anh nảy sinh tình cảm khác thường với Vạn Linh Chi, quan trọng hơn là nhờ cho anh mà Vạn Linh Chi trở nên có chút khác xưa, cho nên bà mới có thể đồng ý gả con gái cho anh: "Mẹ nhìn ra được con thích Thiên Tước."
"Mẹ, con...."
"Trước tiên đừng phủ nhận, mà hãy tự hỏi lòng của con thử xem, mẹ nói có đúng không?" Mẹ Vạn ngăn cản lời cô muốn nói ra khỏi miệng: "Linh Chi, bây giờ con đã là vợ của người ta, chân chính trở thành người lớn, bất luận là cái gì cũng phải học được cách tự đối mặt, bao gồm cả tình cảm của mình."
"Mẹ, con có thể thích anh ấy sao?" Vạn Linh Chi không tự tin hỏi lại mẹ Vạn: "Con sợ."
"Đương nhiên, mỗi người đều có quyền thích một ai đó, miễn là con dùng toàn bộ cố gắng lớn nhất của mình để làm cho người đó cũng thích con, đến cuối cùng mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần con không hối hận là được rồi." Mẹ Vạn khích lệ cô theo đuổi hạnh phúc của mình: "Hạnh phúc sẽ không chờ đợi ai, con phải cố gắng mới đạt được!"
"Mẹ...." Vạn Linh Chi không nhịn được vươn tay ôm lấy mẹ Vạn, rúc đầu vào trong ngực của bà.
"Bé ngoan, con sẽ hạnh phúc." Đã bao lâu rồi bà không ôm con gái như vậy.
Từ khi Vạn Linh Chi lớn lên, đến khi tự mình hiểu chuyện đến về sau đều chưa từng làm nũng với mẹ Vạn. Hôm nay con bé lại chủ động ôm bà, khiến cho trong lòng bà rất ấm áp, xúc động muốn rơi nước mắt.
Mẹ Vạn nhẹ nhàng ôm bả vai của con gái, từ từ vỗ nhẹ lên lưng của con gái.
"Cám ơn mẹ."
"Đứa ngốc, nào có người mẹ nào lại không hy vọng con gái của mình được hạnh phúc chứ." Mẹ Vạn ôm cô, khẽ nói: "Nếu Thiên Tước không ở nhà, vậy trước hết con ở lại đây mấy ngày rồi hãy trở về, được không?"
"Dạ." Vạn Linh Chi tựa vào trong ngực của bà, gật đầu một cái.
Mẹ Vạn cảm thấy con gái trở nên khác trước nhiều như vậy, đều là nhờ vào Tống Thiên Tước, nếu không bà không biết tới khi nào, Vạn Linh Chi mới có thể chủ động gần gũi với bà như vậy đây?
Ban đầu đồng ý gả Vạn Linh Chi cho Tống Thiên Tước quả nhiên là đúng!
Vạn Linh Chi vô cùng buồn chán nằm nghiêng nửa người ở trên ghế, không yên lòng lật trang sách trong tay, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là Tống Thiên Tước đang ở nước ngoài xa xôi. Đã hai ngày nay, ngay cả một cuộc điện thoại anh cũng không gọi cho cô, khiến cho cô không khỏi lo lắng không biết anh ở nước ngoài có xảy ra chuyện gì hay không?
Lo lắng và nhớ nhung sâu đậm một người mà cô chưa từng có cảm giác, là điều mà cô cho rằng có lẽ cả đời này cũng khó có khả năng có thể thương nhớ một người như vậy. Thế nhưng, không ngờ cô cũng phải trải qua cái gọi là "Bệnh tương tư" .
Hiện tại, mỗi ngày trước khi đi ngủ suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô đều là: Tống Thiên Tước khỏe không? Anh ấy đang làm gì? Có phải anh cũng nhớ cô hay không? Chỉ một chút xíu đồ vật này nọ cũng có thể khiến cho cô nhớ tới anh, giống như tất cả cảnh vật xung quanh đều có bóng dáng của anh tồn tại, ngay cả trong không khí cũng giống như có hơi thở của anh.
"Cô chủ, cô Hạ Thảo tới." Trong lúc Vạn Linh Chi đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, thì người giúp việc gõ cửa đi vào thông báo với cô.
"Tiểu Thảo tới à?" Vạn Linh Chi lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng phân phó: "Mau gọi cô ấy lên đây đi."
"Cậu đã về nhà, sao lại không nói với mình một tiếng?" Hạ Thảo vừa vào phòng liền đi về phía Vạn Linh Chi, hai tay chống eo giả bộ không vui, nói: "Nếu không phải là mình tình cờ gặp anh cả Vạn, nghe anh ấy nói, thì chắc đến giờ mình còn chưa biết là cậu đã về đâu."
"Tiểu Thảo, cậu đã đến rồi." Vạn Linh Chi khẽ mỉm cười, ý bảo bạn tốt ngồi xuống: "Thật xin lỗi, mình không cố ý đâu! Hai ngày nay, mẹ mình dẫn mình đi tham dự mấy buổi xã giao này nọ của bà, cho nên mình mới không có thời gian liên lạc với cậu mà."
"Oa!" Hạ Thảo nghe vậy thì kinh sợ la lên: "Cậu dám đi tham dự mấy buổi tiệc trà xã giao, cắm hoa này nọ đó rồi sao?"
Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, người nhát gan như Vạn Linh Chi lại có thể đi tham gia mấy hoạt động đó với bác gái. Hạ Thảo không nhịn được cẩn thận đánh giá bạn tốt từ trên xuống dưới, quả nhiên phát hiện giữa trán cô ấy hiện lên thần thái có chút khác xa so với trước kia.
"Chi Chi, là bởi vì Tống Thiên Tước sao?" Hạ Thảo to gan suy đoán, chỉ có tình yêu mới có thể khiến cho một người con gái nhút nhát trở nên dũng cảm hơn, khiến cho một người con gái luôn tự ti, sợ sệt trở nên tự tin hơn.
"Chỉ là mình hy vọng về sau có thể trở thành người vợ hiền vừa có tài vừa có đức của anh ấy, cũng hy vọng có thể dũng cảm đứng ở bên cạnh anh ấy mà thôi." Vạn Linh Chi không hy vọng trong cuộc sống tương lai, Tống Thiên Tước sẽ mang những người phụ nữ khác tới tham dự các buổi xã giao này nọ, cô hy vọng người đứng ở bên cạnh anh vĩnh viễn đều là mình. Cái này có được tính là lòng riêng của cô không?
"Chi Chi, cậu có thể suy nghĩ được như vậy thật sự là quá tốt rồi." Bạn tốt có chuyển biến lớn như vậy, khiến cho Hạ Thảo thật sự rất vui mừng: "Cậu nên nghĩ như vậy từ sớm mới đúng."
"Ha ha." Vạn Linh Chi ngượng ngùng mỉm cười: "Tiểu Thảo, mình suy nghĩ như vậy có phải là rất ích kỷ hay không?"
"Ích kỷ gì chứ?" Hạ Thảo la lớn: "Cậu là vợ của anh ấy, đứng ở bên cạnh anh ấy là chuyện rất bình thường mà, sao có thể nói là ích kỷ chứ? Như cậu mà được tính là ích kỷ, thì trên cái thế giới này cũng không có người vô tư không vụ lợi rồi!"
"Thật sao?" Vạn Linh Chi vẫn không nhịn được hỏi lại một lần nữa.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian